Không thể tưởng tượng được Tiểu Bạch thật đúng là để bụng, liên thanh thúc giục chúng tôi.
- Nhanh lên, vừa rồi đánh cược cùng với tên kia, ai tìm được Miêu Nô trước người đó liền thắng.
Nam Cung Phi Yến lại cười nói.
- Đầu đất, vào mấy thời điểm như thế này, nhất định đừng đuổi theo quá gấp, nếu cậu đuổi theo, cô ta sẽ muốn nhanh chóng cắt đuôi cậu, như vậy tất nhiên sẽ mang theo cậu chạy vài vòng quanh đây, lại nói chúng ta lại không phải vì xử lý cô ta, mà là muốn đuổi theo tung tích cô ta, tìm được người đứng sau lưng, cho nên chúng ta không ngại lại chờ một lát, cứ để cho tên cảnh sát kia đuổi theo trước là được rồi, tôi dám đánh cược, cậu ta nhất định đuổi không kịp.
Nàng vừa nói như thế, tôi cũng cảm thấy có đạo lý, tốc độ Miêu Nô kia thật sự quá nhanh, hơn nữa không chịu bất luận hoàn cảnh nào trở ngại, cái người cảnh sát kia tuy rằng cưỡi motor, nhưng dù hắn ta một đường vượt đèn đỏ, phỏng chừng đều đuổi không kịp.
Mà Miêu Nô vừa mới bắt đầu vì cắt đuôi truy binh, tất nhiên sẽ không chạy về phía hang ổ rồi, cho nên, chờ sau khi nàng bỏ xa lắc cái người cảnh sát kia, đó mới là thời cơ tốt nhất để chúng tôi hành động.
Mặc Tiểu Bạch gãi đầu, giống như có chút không phản ứng kịp, tôi giơ cho Nam Cung Phi Yến ngón tay cái lên, khen.
- Không tồi, chị phân tích quả nhiên có đạo lý.
Nam Cung Phi Yến cười xinh đẹp.
- Chị là yêu quái mà, tự nhiên hiểu biết yêu quái nhiều rồi.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu?
Tôi hỏi nàng.
- Đi ăn cơm
Ăn cơm, đây là cái ý kiến hay, tôi lúc này mới nhớ tới, từ ngày hôm qua đến bây giờ hình như tôi cũng chưa ăn thứ gì vào bụng, thể lực cũng tiêu hao quá mức không ít, nếu không kịp bổ sung, cho dù là đuổi theo Miêu Nô, ở trên mặt thể năng cũng là hoàn toàn ở vào trong hoàn cảnh xấu, như vậy làm sao đối phó Miêu Nô mơ hồ quỷ dị đây?
Vì thế đoàn người chúng tôi liền chạy đi ăn cơm, tiểu Hồ tử vẫn là nơm nớp lo sợ, không hề có tâm tư ăn cơm, nhưng tôi cùng Mặc Tiểu Bạch cũng không hề khách khí, tôi cũng đói lả, Mặc Tiểu Bạch phỏng chừng là trời sinh đã ăn được rất nhiều cơm, đã đói bụng sắp được một ngày một đêm tôi, vậy mà tôi cũng không ăn lại cậu ta.
Mà Nam Cung Phi Yến cũng chỉ ăn một chút đồ vật, xem ra nàng cùng Tiệp Dư giống nhau, cũng không cần ăn quá nhiều.
Sau khi ăn xong, Nam Cung Phi Yến nhìn thời gian, gật đầu nói.
- Rồi, hiện tại không sai biệt lắm, Tiểu Bạch, xuất phát thôi!
Tiểu Bạch lập tức tinh thần, mấy người chúng tôi lại chạy tới công viên chỗ vừa rồi phát hiện Miêu Nô, Mặc Tiểu Bạch dùng sức hít hít cái mũi, lại trừng mắt nhìn tiểu Hồ tử một cái, nói.
- Cậu cách xa tôi ra một chút.
Chúng tôi khó hiểu, Mặc Tiểu Bạch nói.
- Trên người cậu ta có mùi của Miêu Nô, ảnh hưởng tôi phát huy...
Tiểu Hồ tử cười khổ nói.
- Vậy cũng được, kỳ thật vừa rồi cô ấy có hôn tôi một cái, ai, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn tôi, tôi vốn đang rất cao hứng đây.
Nam Cung Phi Yến nói.
- Kỳ thật chẳng qua là cô ta muốn đem khí vị lưu lại trên người cậu, muốn tạo ảo giác cho chúng ta mà thôi, biện pháp này, Hồ tộc chúng tôi cũng thường xuyên dùng, tỷ như nói khi trốn tránh chó săn đuổi bắt...
Nàng bỗng nhiên nhấp miệng nở nụ cười, tôi cũng cười, Mặc Tiểu Bạch ngây ngốc nhìn chúng tôi, nói thầm câu.
- Không thể hiểu được...
Cậu ta cũng không quản nhiều như vậy, dẫn theo cái mũi liền bắt đầu ngửi loạn xạ, một bên ngửi một bên đi về hướng Miêu Nô đào tẩu.
Không thể không nói, đây cũng là cái kỹ thuật sống, hơn nữa còn là việc rất tốn sức, dọc theo đường đi chẳng những phải khắc phục chướng ngại của kiến trúc, còn phải khắc phục các loại khí vị quấy nhiễu, tỷ như khói xe ô tô, sơn, đậu hủ thúi.....
Cứ như thế mà một đường đi về trước, đông quẹo tây vòng, đi ước chừng nửa giờ, tôi thật sự chịu không nổi, ngăn cản Mặc Tiểu Bạch nói.
- Ngài nghỉ một lát đi, tôi đột nhiên nhớ tới cái vấn đề, nếu Miêu Nô kia thật sự chạy ra thành, đi về cổ mộ, nơi đó cách đây cả trăm dặm, không thể nào chúng ta cứ thế này mà đi tới được đúng không?
Tiểu Hồ tử theo ở phía sau, vẻ mặt đau khổ nói.
- Đúng vậy đúng vậy, chân tôi sắp nổi rộp nước lên rồi này.
Mặc Tiểu Bạch nhướng mắt nói.
- Chỉ có một mình các cậu biết mệt sao, tôi thì không biết mệt chắc? Hiện tại các cậu chỉ cần dùng chân đi đường, tôi phải dùng cái mũi đi ngửi, đôi mắt nhìn, lỗ tai còn phải nghe, tôi dễ dàng sao?
Nam Cung Phi Yến nở nụ cười, nói.
- Kỳ thật Tiểu Thiên nói rất đúng, tìm tung tích là một phương diện, có tìm được đến hay không mới là chủ yếu, nếu chúng ta cứ một đường đi như thế, chỉ sợ không đợi được tới đó, liền phải mệt chết, tôi xem không bằng như vầy đi, chị cùng Mặc Tiểu Bạch đi trước, để chị mang theo cậu ta, cứ như vậy tốc độ nhanh hơn, lại không bị chậm trễ, chờ đến khi bọn chị phát hiện tung tích Miêu Nô kia, lại thông báo để em đi trước, em xem coi thế nào?
Tôi hiểu được ý của nàng, nàng là hồ ly tinh, bản thân có thể súc địa thành thốn, đi trăm dặm ngay lập tức, nếu nói dùng cái này để lần theo tung tích ai đó thì quá thích hợp rồi, nhưng nàng lại không có cái mũi nhanh nhạy giống như Mặc Tiểu Bạch, cho nên nếu hai người này tổ hợp chung với nhau, hiệu quả hẳn là sẽ không tồi.
Vì thế cứ quyết định mọi chuyện như vậy, Nam Cung Phi Yến lặng yên chuyển động tại chỗ, lại đột nhiên biến mất, mà cùng lúc đó, hai chân Mặc Tiểu Bạch bỗng nhiên bay lên cách mặt đất ước chừng tấc, cậu ta ngơ ngác nhìn biến hóa này, bỗng nhiên một thanh âm ở trên không trung nói.
- Mau ngửi thử xem, nên đi bên nào?
Mặc Tiểu Bạch hít hít cái mũi, giơ một ngón tay chỉ về hướng Tây Nam.
- Đi về bên kia đi.
Lời còn chưa dứt thì thân thể cậu ta đã bay ra ngoài một cái, dọa cậu ta kêu lên ngao ngao, nhưng Nam Cung Phi Yến khống chế hai chân cậu ta đong đưa trước sau, thoạt nhìn giống như là chính mình đi đường nhưng trên thực tế là Nam Cung Phi Yến nâng cậu ta lên, lấy tốc độ mỗi giờ ước chừng 60km xông ra ngoài.....
Người ở hai bên đường đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu ta, còn có người chỉ vào cậu ta kêu.
- Hắc, Lưu Tường tới rồi.
Tôi ở phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch đông một chút tây một chút, dần dần biến mất, bên đường chỉ còn tôi cùng tiểu Hồ tử hai mặt nhìn nhau.
Cậu ta thật cẩn thận hỏi tôi.
- Tiểu Thiên, hiện tại chúng ta nên đi đâu?
Tôi gãi gãi đầu, kỳ thật tôi cũng không biết phải đi đâu, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nảy ra một ý, vì thế nói với cậu ta.
- Như vậy đi, chúng ta đi trước điều tra một chút tình hình cụ thể và tỉ mỉ của cái cổ mộ kia, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tôi cảm thấy nếu Miêu Nô kia thật sự ở nơi đó, chúng ta nên chuẩn bị trước cho một hồi chiến đấu ở nơi đó.
Tiểu Hồ tử vừa nghe tới hai chữ Miêu Nô thì mặt như đưa đám, gục xuống đầu nói.
- Được rồi, tôi cái gì cũng sẽ nghe cậu, dù sao, phỏng chừng về sau tôi cùng Khả Khả cũng không có khả năng......
Tôi vỗ vỗ cậu ta, an ủi nói.
- Đừng nản chí, kỳ thật có khả năng cô ta chỉ bị miêu yêu bám vào người, nếu chúng ta có thể nghĩ cách hồi phục bản tính cho cô ta, nói không chừng các cậu còn có thể tiếp tục.
Tiểu Hồ tử liên tục lắc đầu.
- Thôi dẹp đi, tính nguy hiểm quá lớn, tôi không nghĩ về sau tôi nửa đêm ở nhà ngủ, cô ấy nhân lúc tôi không biết, trộm đi ra ngoài bắt chuột, thật là đáng sợ...
Tôi cười ha ha, trong lòng lại là một trận bi ai, vì cái gì từ xưa đến nay người cùng yêu yêu nhau, đều không có kết quả tốt cơ chứ?
Đương nhiên, tôi cũng không cho rằng Miêu Nô Khả Khả kia là vì muốn cùng tiểu Hồ tử kết làm đối tượng, nói không chừng, là vì cái mục đích không biết tên nào đó.....
Tôi đưa tiểu Hồ tử tới mảnh đất phá bỏ và di dời ở Phúc Duyên Trai, về tới trong gian phòng kia, dặn dò cậu ta ở trong phòng đợi, cũng không cần đi đâu, cậu ta còn buồn bực, hỏi tôi vì sao lại muốn tới một nơi ngay cả thỏ cũng không thèm ị như thế này, tôi cười khổ nói với cậu ta, lời này cậu tuyệt đối đừng nói bậy, nếu không một hồi dưới nền đất chui ra cái lão thụ yêu xấu xa nào đó, bắt cậu đi làm phân bón, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Tiểu Hồ tử bị dọa lập tức không dám động đậy, kỳ thật nếu như ở trước kia, đánh chết cậu ta cũng sẽ không tin tưởng mấy thứ như này, nhưng trong khoảng thời gian này trong trường học việc lạ xuất hiện dồn đạp, đặc biệt cậu ta sinh hoạt cùng tôi ở, cũng sớm thích ứng loại chuyện thần thần quái quái như thế này, hôm nay ngay cả chuyện Nam Cung Phi Yến lắc mình biến hoá liền biến mất, cũng đều coi như không thấy, hiển nhiên là đã thích ứng, hoặc là nói đã bị dọa choáng váng.
Kế tiếp, tôi một mình chạy đi ra ngoài, tới trên phố Phúc Thuận, nhìn quanh một phen lập tức ngây dại.
Hiện tại là ban ngày ban mặt, theo lý thuyết phố Phúc Thuận hẳn là như bộ dáng bình thường, cũng chính là đường phố xã hội hiện đại, nhưng là lúc này đưa mắt nhìn quanh, lại là một mảnh gạch xanh ngói than, là dấu vết của đường phố cổ đại, cũng chính là diện mạo chân thật của phố Phúc Duyên.
Tôi đứng ở trên đường phố, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, lại không rõ đây là có chuyện gì, vì thế liền kêu Tiệp Dư ra, nhưng hô vài tiếng lại không có chút phản ứng nào, tôi có chút kỳ quái, không phải Tiệp Dư ở tại con phố này hay sao, như thế nào không ra, nàng không lý do nghe không được mới phải chứ?
Vì thế tôi lại đi về phía trước, vừa đi vừa kêu, nhưng đã đi đến giữa con đường rồi mà chung quanh vẫn là một mảnh im ắng, không có nửa điểm tiếng động.
Đứng ở trên đường phố yên tĩnh như thế này, lòng tôi mơ hồ có chút sợ hãi, đang muốn há mồm kêu tiếp, chung quanh lại đột nhiên vang lên một cái thanh âm nặng nề, làm tôi giật cả mình.
- Gọi cái gì mà gọi, ồn muốn chết, còn có để người khác ngủ hay không?
Thanh âm này nghe có chút quen tai, cẩn thận nghe thử, cư nhiên đúng là Liễu bá bá của Tiệp Dư, cũng chính là cái thụ yêu ngàn năm kia!
Tôi quay đầu lại nhìn chung quanh, chỉ thấy bên cạnh không xa, đang có một cây liễu to lớn, duỗi ra cành lá xanh um từ trong một cái viện, lại hơi hơi lung lay, hình như đang biểu đạt bất mãn của bản thân mình.
Tôi không khỏi tò mò, này rõ ràng là một cây liễu lớn, lại không há mồm, thì làm sao mà có thể nói chuyện được chứ?
Bên cạnh có cái cửa nhỏ, đúng là cây liễu ở bên trong này, tôi nhất thời nổi lòng tò mò, cầm lòng không đậu liền tiến lên đẩy cửa nhỏ, đi vào trong viện.
Đứng ở trong viện, cảnh vật trước mắt lại đột nhiên biến đổi, tôi thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, trước mắt hình như có một con quái vật khổng lồ, khi tôi phục hồi tinh thần lại, chậm rãi mở to mắt, nhất thời liền sợ ngây người.
Chỉ thấy ở trước mặt tôi, là một cây cổ thụ cao tới cả trăm mét thình lình đứng ở nơi đó!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo